tuổi 19 chông chênh vào đời
Và từ đây, công ty Omega dần khẳng định được tên tuổi của mình trên thị trường trong nước lẫn quốc tế. Năm 1903, Louis Paul và César lần lượt qua đời qua đời, số phận của công ty Omega trở nên chông chênh. Vào thời điểm đó, chỉ còn bốn thành viên khác trong gia đình và người lớn nhất mới chỉ có 23 tuổi.
(BoxitVN) - FB Huỳnh Ngọc Chênh - Vào năm 2006, Cựu thủ tướng Trung Quốc Lý Bằng qua đời tối 22/07/2019, thọ 90 tuổi. Nhà nước Trung Quốc tưởng nhớ « một nhà cách mạng vô sản lỗi lạc ». 24/07/19, phát ngôn viên bộ Quốc Phòng Ngô Khiêm cho biết nếu chính quyền Hồng
CAM KẾT BÁN GIÁ GỐC - KHÔNG CHÊNH - VÀO TÊN TRỰC TIẾP CHỦ ĐẦU TƯ Ra đời từ nhu cầu thực tế của đời sống hiện đại, nhất là tại các thành phố đông đúc và đắt đỏ. Tây Mỗ với giá chỉ từ 13 - 19 triệu/m2, thiết kế căn hộ từ 1PN - 3PN, diện tích 35
Vay 5s Online.
Tớ nghĩ rằng câu trả lời của của cậu là “Không, mình không ổn tý nào cả”. Hơn ai khác trên thế giới này, tớ luôn hiểu rõ cậu. Cậu, chúng mình luôn rơi vào mớ hỗn độn này. Những vấn đề xung quanh bản thân, những luồng suy nghĩ tiêu cực luôn ôm lấy mình. Tớ luôn tự hỏi rằng, cái gì đã chống đỡ ta sống nhiều năm tới vậy?Cậu vẫn thế, cái vỏ bọc bên ngoài cậu xây dựng nên luôn vui vẻ,hoà đồng. Cậu luôn nghĩ cho người khác, luôn lắng nghe giúp đỡ những lúc họ cần. Điều đó cho cậu thực sự rất mạnh mẽ. Tớ ngưỡng mộ cái cách cậu lọc những giọt nước mắt là nhờ những tấm gan, để đưa nó ra khỏi đường bài tiết chứ không phải qua tuyến lệ. Cậu tự học cách chữa lành vết thương mình, cậu nhận ra cái “ thực” là mình đang không hạnh phúc, học cách chấp nhận nguyên nhân và hiểu rằng mình phải để nó ra đi Cậu sợ hãi khi người khác nhìn thấy cậu khóc, thấy vẻ yếu đuối trong cậu. Sợ bị cười nhạo, sợ bị chỉ trích, đánh giá của người ngoài. Cũng vì thế cậu luôn bó buộc mình trong thế giới ấy, bao la không có lối thoát. Việc tuổi thơ không mấy vui vẻ đã tạo nên con người như thế. Luôn gồng gánh bản thân về phía trước. Những cậu biết không? Cái vỏ bọc mà mình tạo ra ấy lại đang giết chết tâm hồn mình. 18 tuổi, cái tuổi mà một cô bé mới lớn nên mộng mơ, yêu đời. Cậu lại không thể!Nhưng cậu à, việc được nói ra, được chia sẻ cũng không khó khăn như cậu nghĩ. Cậu sẽ thấy rằng việc cậu cứ tỏ ra ổn sẽ không giải quyết được vấn đề, mà chỉ làm bức tường ấy cao hơn thôi. Việc cậu cần là một cái ôm, một câu khích lệ của người thân, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều. Nên hãy tập nói ra những gì mình nghĩ nhé. Cậu chắc chắn sẽ thoải mái hơn bây giờ cùng nhau cố gắng nhé!Cái mà mình đang có là cái tuổi trẻ này, cậu đang ở cái độ tuổi sung sức nhất cuộc đời, cái tuổi để trải nghiệm, để thất bại, để học tập, để cố gắng. Nếu cậu là mũi giáo luôn hướng về phía trước, tớ sẽ là cái khiên, tớ sẽ không che chở cậu khỏi những vết thương của sự thất bại, nhưng tớ sẽ chắc chắn sẽ bảo vệ ý chí kiên cường của cậu, tớ sẽ đảm bảo rằng cậu sẽ không quay đầu vì bất cứ thứ gì. Tớ biết cậu rằng có thể làm nhiều hơn, tốt hơn và sáng tạo hơn những gì cậu đang thể hiện. Nên, cậu cần và phải thoát ra khỏi lớp vỏ bọc, phải trải qua những lần vấp ngã đó, những thất bại "để đời" tích lũy nhiều kinh nghiệm để đặt được những điều cậu muốn cuối cùng tớ cảm ơn cậu đã không đánh mất bản thân mình mà cố gắng gượng qua. Cảm ơn cậu vì biết thương cảm, san sẻ tình yêu của mình cho những người khác. Cảm ơn cậu đã lắng nghe và giúp đỡ những người có vấn đề tâm lý như mình. Cảm ơn cậu đã luôn ước mơ, dám trải nghiệm và chịu đựng những cú ngã của cuộc sẽ luôn bên cậu, thương cậu nhiều.
19 tuổi – Một nửa của người lớn, một nửa còn lại là trẻ con… Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày! Một nửa muốn nằm yên ở trong vỏ bọc an toàn, không tranh đua, không vội vã! Sợ cô đơn. Ngày dài, tháng rộng trôi qua không biết mình cần gì, muốn gì. Có những ngày cảm giác thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ cần phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi thế giới của mình lại quá bé nhỏ. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế mà có lúc lại gần như ngộp thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt đến siết buốt. 19 tuổi, Ngây thơ đến tội, chẳng biết làm sao khi những người thân yêu bên cạnh bị tổn thương. Như lúc nhìn nước mắt của bạn thân chảy dài, chẳng thể ôm chặt để vỗ về, an ủi. Chỉ có thể câm lặng nuốt xót xa mà lạnh lùng buông ra từng từ “Lau nước mắt đi. Không đáng.” 19 tuổi, Bắt đầu bước ra trường đời, đủ để thấy cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ đã tắt lịm. Ánh mắt chợt hoài nghi, sự giả dối thành hình dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ, đến nỗi bóc tách nó cũng là cả một quá trình. Để rồi thất vọng nhận ra, những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng. 19 tuổi, Không muốn phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn đơn giản là đứa trẻ con. Lớn rồi chẳng ai cấm người ta được làm những điều ấy nhưng cuộc sống này vì quá khắc nghiệt nên người ta chẳng thể nào như lúc bé dại. Người ta tìm kiếm cái tôi bản lĩnh mà ghét bỏ thương hại. Người ta ghét bản ngã yếu mềm của bản thân, một mực từ chối nó để tiếp nhận bản ngã mạnh mẽ mới. Để rồi khi còn một mình, trút bỏ hết những vụn vặt đời thường, những tranh đấu ngoài xã hội người ta mới biết lòng đã nát tan tự bao giờ. 19 tuổi, Sợ phải yêu một người. Bởi thích là chuyện dễ dàng nhưng để yêu lại quá nhiều khó khăn. Có những mảnh cảm xúc vụn vỡ, chia tan cứ găm chặt vào tim chỉ chực chờ tim hé mở là lao vào cấu xé. Căm ghét cái cảm giác phải chờ đợi, phải kết thúc khi mà cả hai đều im lặng. Câu chia tay chẳng được nói ra, người trong cuộc không có được đáp án mình cần, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lòng đau nhói nhưng vẫn cố chấp nói rằng mình ổn. Mạnh mẽ lắm khi làm người ta đau, sao chẳng thể rơi nước mắt để nỗi buồn có cớ tan đi, để trái tim yên an chịu nằm sâu trong lồng ngực. 19 tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi ta. Vẫn biết ở đâu đó, dù cả thế giới quay lưng với ta, kể cả khi bị cuộc đời xô ngã thì ta vẫn có một nơi để trở về. Là gia đình yêu thương êm ấp, là vòng tay che chở của mẹ, là bờ vai mạnh mẽ của cha, là cái nắm tay yêu thương của bạn bè, là ai đó với nụ cười hiền ôm thật chặt ta. Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, chẳng thể mãi cứ ngây thơ và bé dại trong vòng tay của những người yêu thương ta. Mạnh mẽ lên rồi ta sẽ trưởng thành cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời! Cô Kem
tuổi 19 chông chênh vào đời